Saturday, October 01, 2005

Một chút lãng mạn cuối tuần.

 

Tôi đang nói về việc ra ngoài quán café để làm việc. Có lẽ báo chí đã tốn không ít giấy mực và cả dung lượng bộ nhớ nữa để nói về vấn đề này.

 Cách đây vài tháng, tôi có đọc được 1 bài báo nói về các chi phí phụ thêm của sinh viên. Ngòai tiền sách vở , học phí, tiền trường,… sinh viên còn có một đống các chi phí khác : nhà ở, điện nước, quần áo, ăn uống, đi lại,…

 Và thỉnh thoảng tôi bị cháy túi sau mỗi lần rủ bạn bè đi uống café, cho dù café sinh viên cũng chỉ có 2000-3000/ly. Ly café sinh viên thì chỉ có chút màu đen nhạt của café, đá nhiều, đường nhiều. Uống ngọt lịm như ăn chè.

Sau này đi làm, sang trọng hơn khi uống ly café  tới 2$. 2$ để có 1 ly café, máy lạnh, không gian lý tưởng để ngồi nghỉ ngơi, nói chuyện và làm việc, lại được nghe nhạc,   thật ra cũng rất đáng. Nó làm cho mình cảm thấy hưng phấn hơn, thỏai mái hơn.

  Có nhiều hôm, ra ngòai cả ăn trưa uống café 1 mình cũng đã hết 2-3$ rồi. Điều này lại làm tôi nhớ lại khi còn đi ăn cơm sinh viên. 4000-5000/đĩa cơm sườn, thêm 500 cho 1 đĩa cơm thêm. Được khuyến mãi 1 chén canh "tòan quốc", vài miếng dưa leo, nước mắm vô tư, ớt miễn phí.

 Ngày xưa, tôi và các bạn thường đi "ăn sáng" lúc 11h ở trong căn tin trường. Gọi món bánh mì ốp la, chỉ   có 1 quả trứng được làm hơi sống, để chan nước tương vào và giải quyết gọn 2 ổ bánh mì.

 Đi ra khu bán cơm ở phía đại học sư phạm để được ăn cơm thêm miễn phí. Đi tới phía gần Cao Đẳng Sư Phạm để được ăn cá hú "ngon như" cá thu. Đi bộ ra quán cơm (hình như sau này thành quán nhậu rồi, và cũng bị xóa sổ rồi thì phải) ở đối diện trường Lê Hồng Phong để được ăn canh "hầm nước thịt gà" thỏai mái.

 Nghĩ lại cũng tội cho các chủ quán. Tính tiền lẻ mệt nghỉ.

 

 Còn nhớ có những lúc bạn bè tôi và cả tôi nữa đang ngồi ăn trước cổng trường thì phải vác tô vừa đứng vừa húp, vì có xe tới dẹp lề đường.

 Và vẫn là chuyện ăn uống, vì mỗi lần có tổ chức sinh nhật là cả lớp kéo nhau ra quán lẩu. Ngon - bổ -rẻ - nhiều. Mười mấy người gọi 2 cái lẩu, nhưng sau đó   gọi tới 12 đĩa rau, 12 đĩa bún và vài ca trà đá. Sinh viên mình ăn khỏe thiệt :-)

 

Tôi cũng thường hay ghé qua trường Kinh tế thăm bạn tôi. Ở đó, có 1 "dãy " quán café giấy carton. Thật ra, ngày xưa nó sang trọng hơn với ghế và bàn bằng gạch được bao bằng giấy báo. Nhưng do lấn chiếm vỉa hè, bị thu hết gạch, nên các chị chủ quán đã linh động thay đổi bàn ghế gạch bằng bàn ghế carton. "khách" tới thì phát cho 1 cái bìa carton để ngồi dựa vào bờ tường vỉa hè uống café. Vậy mà cũng thú vị thật.

 

Ngày xưa, tôi nghe ông Khánh, là cựu giám đốc Intel Việt Nam, nói để trở thành dân tin học thì phải biết hát và biết lãng mạn. Dân làm máy tính thường rất khô khan và cô độc. Và thường xuyên bị căng thẳng. Không biết các bạn nghĩ như thế nào nhỉ?